Thursday, June 18, 2009

Reston buon

Có nhiều lúc buồn chẳng biết ai để tâm sự, quơ đại một anh bạn trong công ty để kể chuyện sự đời, với hy vọng vơi đi được chút tâm tư. Thế mà, nhiều khi sự đồng cảm tìm hoài vẫn không thấy, chỉ thấy mẫu số chung những suy nghĩ thật khác, khác với mình nhiều lắm. Rồi cảm thấy mình lạc loài, như là thất sủng, hay như cái gì đó khó tả lắm, mà càng nghĩ mình càng thấy rằng như một số lẻ. Phải chăng mình sống bản năng quá chăng.

Bất đồng quan điểm cũng là cũng là lý do khiến người ta suy ngẫm nhiều. Giống như mình vậy đó, mỗi lần bàn cãi là mỗi lần mình cảm thấy như lạc lõng, vi xung quanh là những mẫu số chung mạnh mẽ, còn riêng mình thì số lẻ lạc loài. Khi đó mà có 1 cái phao cứu sinh, mình tự nhiên như sống lại và mạnh mẽ hơn, nhưng tiếc thay các mẫu số chung không hề cảm nhận được điều đó.

Nếu bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bạn sẽ làm gì. Mình thì chỉ biết chui vào cái vỏ ốc cô đơn để tự nghe tim mình thổn thức. Không tự nhủ, không dỗ dành trái tim, không ùa theo lý trí nhưng sao vẩn buồn. Vẫn cảm nhận sự mất liên kết, muốn ai đó chìa tay ra để nắm, để nâng niu một liên kết yếu, nhưng cứ giống như 2 cục nam châm cùng chiều.

Reston tối nay mưa rả rít.

Cứ dặn lòng đừng chạy theo những số đông đang khác lạ với mình. Nhưng bản tính không-biết-buồn, mình bỏ qua tất cả những lời phù phiếm, đồn thổi, a dua... nhưng sao vẫn thấy như xung quanh chẳng còn ai là đồng minh với mình, ngoại trừ tiếng mưa. Ừ thì mưa cũng làm mình buồn, nhưng nỗi buồn nay không biết đặt tên thế nào, gọi thế nào...
Mong mai thức dậy, trên môi nở một nụ cười !

1 comment:

Kim Tinh said...

Van thay em vui ve mu`...nhin zi kg fai zi a'...ho ho...Cuoc doi van dep sao ma kung :D