Cuối tuần, bắt xe buýt xuống West Fall, rồi đi một vòng Metro xuống vùng Manasas để gặp gỡ bạn bè, cafe cà pháo. Giống Viet Nam quá nhỉ !
Quán cafe nằm ngay trên vùng đất trống xanh mượt cỏ, phía xa xa là tòa nhà của bọn CIA trú ngụ, nhìn im lìm đến phát chán. Gọi một ly cafe và vài điếu xì gà, bọn mỹ thì cứ coca, mỹ lai thì cũng lai căng như bản tính của tụi nó.
Câu chuyện vòng quanh những vấn đề nóng bỏng của xã hội như swine flu, metro, môi trường, xã hội...nói chung hằm bà lằng. Có đứa mỹ mà nói tiếng Việt sỏi như củ tỏi, có đứa Việt lại toàn nói tiếng Mỹ, rồi có đứa Việt vừa ba rọi anh-việt nghe mà muốn ngã ngữa. Nhưng mình lại rất tự hào là có thể giao tiếp được một cách trôi chảy, mặc dù tiếng anh mình thuộc dạng nông thôn chứ không phải là tiếng anh của người ngoại quốc. Mà họ cũng chẳng care vì họ hiểu những gì mình nói.
Vui nhất là những ông cụ non Việt Nam đem chuyện thế giới ra bình luận, đem chuyện vượt biên từ thời ăn lông ở lỗ rùi bàn tán xôn xao. Tụi mỹ gật gù, còn mình thì...cười. Nhưng họ quan tâm làm gì nhỉ, ai đó nói ông cha cứ nhắc đi nhắc lại cái thuở hổng hoang, riết rồi thuộc, giờ nói như một cái máy, mà thật ra họ chẳng buồn nhắc, tại không còn chuyện gì để nói.
Mình nói về shopping đi. - Một thằng mỹ đen nói thế.
Mình trả lời là, nói gì thì nói, gần 220 năm kể từ ngày 4/7 năm ấy tới nay, trãi qua biết bao là thay đổi nên đừng đem ra mà so sánh nữa nhé. Đúng ý, thằng mỹ nói: "Exactly!". Nghĩa là, em nó cũng đâu có quan tâm mấy chuyện này, sao mình cứ phải nhắc đi nhắc lại, có phải người VN mình giận hờn chuyện gì cũng dai nhách như thế sao. Cũng may, vùng Manasas là vùng rộng, ít dân nhập cư, nhưng phải công nhận rằng thế hệ trẻ người Việt ở mỹ đã tiếp nhận một môi trường xã hội hoàn toàn khác và thoáng hơn nhiều so với thời cụ ông của chúng ta.
Đứng giữa đồng mênh mông mà thấy lòng thư thả. Một chỗ đa sắc tộc, đa quốc gia mà nói cười rôm rả, là bạn thân, là đồng nghiệp...và là cái bắt tay thắm thiết.
No comments:
Post a Comment